Tụi mình đã ngừng liên lạc được 2-3 năm rồi. Cậu đã xem tớ như vô hình từ lâu. Tớ cũng hết thích cậu từ dạo ấy.
Chỉ là, mỗi khi tiếc nuối về 1 điều đó, thì tớ lại nghĩ đến cậu.
Hồi đó, trái tim của tớ như 1 cơn mưa lạnh lùng, chẳng hiểu sao lại được cây kem lạnh lùng như cậu sưởi ấm. Cậu thật dễ thương, và dù cho cậu chỉ thích tớ 1 tẻo tẹo như cây kem 6 ngàn, tớ cũng đã lỡ mang theo nó nhiều năm.
…
“Gửi cậu! Anh chàng mặt lạnh ^^!
Tớ viết bức thư này cho cậu với danh nghĩa là một cô bạn nhiều chuyện :”)
Đã nhiều lần tớ tự hỏi là tại sao một tên con trai có khuôn mặt cũng ổn, tóc tai gọn gàng, áo quần tươm tất như cậu lại luôn đóng khung với vẻ ngoài rất tỉnh, đỉnh cao của tỉnh như thế nhỉ. . .
Tớ chẳng hiểu, nên lúc đó và cả bây giờ nếu có gặp mặt, tớ cũng không mặn mà lắm cái việc bắt chuyện với cậu. Vì có nói cậu cũng chỉ bật lại những câu lạnh hơn kem que 6 ngàn :,)~
Công nhận là tớ chúa ghét mấy tên tự hào vì có tí nhan sắc mà đi tới đâu vênh mặt tới đó. Nhưng cái lạnh của cậu lại lạnh một cách khù khờ và thật thà, không mang tính chảnh chọe nên tớ chẳng ghét được. Đành rằng là tớ khoái ngắm trai đẹp nhưng phạm trù trai đẹp trong tớ không hẳn phải là anh chàng cao, to, mắt mũi miệng đẹp như hoa. Trai đẹp với tớ nhiều khi đơn giản đến ngớ ngẩn. Ví dụ: Nhìn tớ cười hở cả hàm răng tớ cũng thấy đẹp, lườm tớ một cái vì tội chạy lăng xăng để đâm đầu vào tường đau điếng mà tớ cũng thấy đẹp nốt. . . Huống hồ nụ cười của cậu tỏa nắng thế kia mà sao không tận dụng cho nhiều vào =.=!
Nói chung là tớ cứ loay hoay, lơ ngơ nghĩ xem tại vì sao mà cái thằng này nó lại có khuôn mặt dửng dưng đến phát bực bội thế nhể. Nhiều khi chỉ muốn véo thử cái má xem có phải do bơm silicon nhiều quá nên bị đơ không, hay hắn là người máy. . .
Nói dông dài mãi, suy cho cùng là tớ cảm thấy rất ức chế, muốn sút cho cậu mấy phát nếu gặp lại. Nói thế thôi chứ không thân thiết đến mức có thể vô tư sút cậu mà không bị nhẹ thì chửi, nặng thì bị sút lại. Nên cuối cùng chọn phương án sút cậu trong tưởng tượng :”)
Nhưng mà, giờ mới phát hiện ra là về việc thể hiện cảm xúc ra bên ngoài thì cậu có lẽ rất lười, quá lười. Tớ nói thế vì sau nhiều lần chém gió qua face, tớ thấy là vốn từ vựng tiếng Việt của cậu rất chi là phong phú, nhiều khi cậu phang ra một câu mà đủ khiến tớ cười lăn cả tháng. Cơ mặt của cậu cũng chẳng sao cả, chỉ la tần suất hoạt động các cơ để nảy sinh thái độ, cảm xúc quá ít, cực ít mà thôi.
Suy cho cùng, cái việc lười biếng ấy khiến tớ mới đầu không dám ho he nửa lời trước mặt cậu. Bây giờ thì khác rồi, nói năng nhăng cuội còn không thèm để ý đến cậu luôn. Ờ mà có để ý thì cũng chẳng thể biết được cậu đang nghĩ gì, tất cả là tại cái mặt đơ như cây cơ ấy T^T
Công nhận cái mặt của cậu nó hơi khó gần, nhưng vẫn thấy cậu dễ gần đến lạ :’) Nên mỗi lần onl face mà thấy cậu “xanh” là vẫn vô thức cười: “A! Cái tên lười biếng, bị bệnh tăng viết giảm nói chuyện đang onl kìa”. Chỉ nhìn cái nút xanh lặng lẽ cũng thấy thú vị rồi. Tuy nhiên, sự im lặng của cậu đôi khi dễ chịu, đôi khi dễ. . . phát cáu. Vậy nên để đảm bảo cho sự ổn định của bộ não (vốn không ổn định lắm) của mình, tớ chẳng bao giờ gọi cậu trước ^^!
Cái bức thư này. . . đến cả tớ cũng chẳng biết nội dung chính là gì nữa =.=
Tự nhiên muốn viết cho cậu, thế thôi.
Bớt lười đi nhé cậu bạn mặt lạnh ^^!
Chúc cậu sớm tìm được một cô nàng hoặc đủ kiên nhẫn và nhí nhảnh để giúp cậu siêng biểu hiện cảm xúc, hoặc cũng lạnh như cậu luôn để cùng dắt tay nhau mà trở thành cặp đôi hoàn cảnh vì độ lạnh lùng con thạch sùng ^^! (Mong là trường hợp 2 đừng xảy ra).
Thân ^^!
Ký tên đóng dấu:
Bánh Ú Kt”
…
“Thi thoảng giữa nhịp sống gấp gáp và hối hả, giữa quá nhiều gánh nặng lẫn lo âu, sẽ tự tìm về nơi yên ắng để lặng lại. Và cũng có khi lôi theo 1 ai đó, kẻ cũng có lúc nghĩ suy giống mình, như là 1 tri âm.
Lúc ấy, điều ta cần chỉ là 1 đoạn thời gian ngắn, đi song song và kể cho nhau nghe những câu chuyện rời rạc, cùng nhau nghe vài bài hát, và cũng nhìn về nơi vô định… Lúc lặng im nhất cũng là lúc sẻ chia nhiều nhất.
Suy cho cùng, so với cảm giác vui hay buồn thì yên bình là điều khó cảm nhận nhất. Tìm được khoảnh khắc bình yên đã khó, tìm được người khiến ta cảm thấy bình yên còn khó hơn.
p/s: may thay, đã bắt cóc được một người ^00^”
“Sao onl off miết. Cậu. Thấy lúc xanh lúc không xanh.”
“Cậu rất thế này và rất thế kia. :)”
“Cậu nghe nhạc hàn không. Fox rain- Lee suu hee”
“Trời lại lạnh nữa rồi, cậu khỏi ốm nhanh lên nghe”
“Nước mắt cũng để dành được sao… Cậu đã nghĩ gì khi nghe bài đó vậy. Hẳn nổi buồn đó rất sâu nặng”
“Thương – Lê Cát Trọng Lý”
“Cậu uống không được. Tặng cậu 1 vé uống bia thay.”
“Cậu giống như anh em sinh đôi với tớ. Thỉnh thoảng không nói ra, cũng không đòi hỏi gì. Mà chẳng hiểu sao cậu vẫn hiểu rất đúng, rồi nhẹ nhàng làm tớ bất ngờ vì sự hiểu ấy ^^”
“Đạp xe không cậu?… Cậu rủ thêm ai cũng được. Như cuối cùng thì vẫn phải là người chở tớ… Vì người ta đã cắm cờ ở sau xe mà ^^”
“Cậu im lặng được không? Làm ơn”
“Và tớ giờ ở xa cậu khoảng không gian chẳng thể nào đo được”
“Nếu có muốn giải thích gì, cậu cứ nói ra. Còn tớ, thì sẽ mãi im lặng.”
…
“Tớ đã nghĩ về cậu, người thầm lặng và trầm tĩnh, dường như luôn hiểu được những cảm xúc thẳm sâu tớ giấu sau dấu chấm câu.
Về những ngày đông cuối năm nhẹ vàng và mát xanh, khoảnh khắc ngọn hải đăng lạnh lẽo mới chớm ánh đèn.
Không nhớ rõ là từ khi nào, tớ chỉ nhớ là mình đã im lặng rất lâu rồi. Những ngày đông này chẳng còn lạnh nữa, vì tớ đã quen. Ngọn hải đăng đã tắt, nhưng vẫn đứng trơ trọi nơi biển lạnh sóng tràn. Dường như là duy nhất, là mãi mãi, là vĩnh viễn, vì tớ chẳng thể bẻ cong thời gian.
Cảm ơn cậu… 6K”
“Một khi cảm giác tiêu cực về ai trong mình đã xuất hiện, dù họ làm gì thậm chí chỉ thấy thông báo tin nhắn tên của cậu cũng thấy rất đáng ghét, rất không muốn đọc. Lần cuối cùng, mong đừng làm gì liên quan đến mình nữa. Làm ơn.”
Tag: Kem