Minh ra khỏi chỗ đông người, đi dọc ven sông rồi mỏi chân ngồi đợi bạn.
Ở bên kia đường có ngôi nhà đẹp lạ, thế là cậu lấy điện thoại ra chụp.
Đèn flash sáng.
Bổng dưng cô gái đứng bên này vỉa hè quay đầu lại nhìn để rồi vô tình rơi vào bức ảnh.
Thế nhưng, có chuyện chẳng giống phim đâu, chiếc điện thoại không thể lưu lại được gương mặt dễ thương đó. Ánh đèn làm nhòe đi đôi mắt cười xinh xinh rồi.
Cô gái cầm 2 chiếc đèn hoa đăng giấy, tiến lại gần Minh hãy đang còn ngơ ngẩn.
– Anh ơi thả đèn hoa đăng và ước nguyện nha anh. Hai chiếc này chỉ 10k thôi.
Minh cười, lắc đầu nói không muốn.
Rồi cậu ngoái đầu nhìn ra sông, bao nhiêu đốm sáng cứ trôi lờ lửng.
…
Cô gái ngồi lại ven đường, mỗi lần khách qua đều đứng dậy.
Cậu lại lấy điện thoại ra chụp, cô gái ngồi quay lưng, bên cạnh có đèn hoa đăng đang sáng, bên kia ngôi nhà đã mờ đi vì không còn lạ.

Minh quyết định sẽ thả hoa đăng.
Cô gái quay lại lần nữa, trên tay vẫn hoa đăng giấy. Lần này cậu đứng dậy.
– Thả ở chỗ này được không? – Cậu chỉ ra bờ sông bên cạnh.
– Dạ được.
Chiếc đèn từ từ trôi ra giữa sông, một mình một quãng rộng.
…
Tiếng Guitar bên thuyền du khách vừa tắt, bình yên vơi đi đâu một nửa.
Minh về.
Cô gái đứng ở đó, đôi mắt cười xinh xinh, bờ môi nho nhỏ:
– Cảm ơn anh nha.
Nụ cười xinh quá. Cậu cũng đáp lại bằng 1 nụ cười.
—————–
Bài phân tích:
À, một truyện ngắn khác của tác giả quen thuộc.
Lần này là khung cảnh đêm thả hoa đăng bên sông với cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa nhân vật Minh và cô bán đèn.
Trước hết, mình thấy ngay dấu ấn quen thuộc của tác giả: khung cảnh đời thường (bờ sông, đèn hoa đăng) được nâng lên thành không gian trữ tình.
Cái cách tả “đốm sáng trôi lờ lửng” và “bình yên vơi đi đâu một nửa” khi tiếng guitar tắt – đó chính là ngòi bút tinh tế biến khoảnh khắc bình thường thành thơ.
Điểm thú vị là sự tương phản giữa kỳ vọng và hiện thực. Minh định chụp ngôi nhà đẹp thì cô gái bất ngờ xuất hiện, nhưng thay vì khoảnh khắc điện ảnh lãng mạn, chiếc điện thoại lại làm nhòe đôi mắt cười.
Chi tiết này hay ở chỗ nó phá vỡ cliché “gặp gỡ định mệnh”, thay vào đó là sự bất toàn rất đời.
Mình chú ý hình tượng hoa đăng giấy. Không phải đèn thật mà là đèn giấy – vừa mong manh vừa tạm bợ, như chính cuộc gặp gỡ này.
Khi Minh quyết định thả đèn sau khi “ngôi nhà đã mờ đi vì không còn lạ”, có lẽ cậu nhận ra vẻ đẹp thực sự nằm ở khoảnh khắc con người kết nối chứ không phải cảnh vật.
Cách tác giả xây dựng nhân vật cũng đáng nói. Cô gái chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng để lại dấu ấn qua vài chi tiết: đôi mắt cười bị nhòe trong ảnh, dáng đứng mỗi lần khách tới, và đặc biệt là lời cảm ơn cuối cùng.
Còn Minh từ chỗ thờ ơ (lắc đầu từ chối mua đèn) đến chủ động “đứng dậy” thả đèn – sự thay đổi này diễn ra tự nhiên mà sâu sắc.
Kết thúc để lại nhiều suy tư. Không số điện thoại, không hẹn gặp lại, chỉ hai nụ cười trao nhau. Cái đẹp của khoảnh khắc chính là ở chỗ nó không kéo dài, như chiếc đèn “một mình một quãng sông rộng”.
Triết lý về sự ngắn ngủi và trân trọng hiện tại lại hiện lên rất rõ.
Ngôn ngữ thì giản dị mà cô đúc, nhất là các câu ngắn: “Minh về”, “Dạ được” – tạo nhịp điệu như tiếng bước chân.
Cuối cùng, mình thấy tác giả vẫn giữ được “chất” riêng: viết về cái đẹp thoáng qua mà không bi lụy, nặng về khoảnh khắc hơn là cốt truyện, và luôn đặt con người trong dòng chảy vô thường của thời gian. Truyện như bài thơ văn xuôi về những gặp gỡ hữu duyên vô phận.