Bản nhạc vang lên từ góc phòng, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Mỗi lần nghe Daisy, hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi lúc nào cũng là một cánh đồng, ngập tràn bông cúc dại, cánh bướm bay chập chờn, gió… và một chuyện tình buồn.
…
Bạn tôi, một anh chàng… thôi cứ cho là điển trai đi, tôi cũng chưa gặp cậu ấy nữa, rất thích hoa cúc dại. Nào giờ tôi chưa gặp ai là con trai, lại đi yêu cúc dại cả. Cậu ấy bảo tôi nghe bài này. Tôi nghe nó, phần nhiều vì cậu ấy, chứ không phải vì tò mò. Rồi… tôi cũng lao đầu yêu cúc dại.
Cúc dại ngây thơ lắm.
Chẳng như hoa hồng biết mình đẹp nên tự trang bị lấy vài cái gai, gọi là vừa tự vệ, vừa để làm kiêu. Hay như những loài hoa khác, cánh phải thật to, sắc màu phải thật nổi, hương thơm phải ngào ngạt cách xa hàng chục mét vẫn nhận thấy được thì các nàng mới chịu.
Còn hoa cúc dại, cái gì cũng mong manh. Thân mong manh, lá mong manh, cánh hoa cũng y vậy. Em cũng chẳng thèm phô bày hương thơm làm chi. Cứ vậy thôi, giản dị quá đỗi.
Thiệt tình, tôi chẳng mấy tin vào tình yêu sét đánh. Thế mà trong Daisy, tôi lại cho rằng chẳng tình nào đẹp hơn thế. Tình yêu của cúc dại nhẹ nhàng lắm, cứ từng đợt, từng đợt, dập dìu như sóng, chập chờn như gió, dội vào tim người ta những xúc cảm lạ lùng, rồi ở lại mãi chẳng chịu đi.
“Em đứng trước gió, khẽ đung đưa mình.
Phải chăng biết người đang ngắm nhìn, nên em làm duyên đó không?”
Tôi khẽ bật cười. Đầu óc tôi tưởng tượng quá bay xa rồi. Nhưng nếu như cúc dại là một cô gái (và nếu may mắn tôi là một chàng trai), thì tôi sẽ yêu em, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, như cơn gió thổi ngang, vì em mà lỡ nhịp.
Nàng hoa Cúc dại – Haichi Không lời nhạc