Nội dung chính
Thêm lần nữa, và sẽ tiếp tục, tôi ghi lại trí nhớ của mình về những cô gái từng gặp gỡ. Những câu chuyện của tôi, những câu chuyện về tình yêu không hẳn, gói lại trong hồi ức hãy còn lưu đọng.
Trước đó,
Lớp 5. Thằng Phúc thích con Mi. Nó nhất quyết với tôi rằng Mi của nó cực kì xinh đẹp. Tôi phản đối:
– Tao thấy con Mi có xinh gì đâu.
– Mi bị mù à. Đừng nói là mi kêu con Xinh mới xinh nghe. – Phúc cãi lại ngay tức lị.
– Tao thấy rứa mà. Con Mi của mi sao xinh bằng con Xinh của tao được.
Lớp 4.
Xinh thích tôi. Cô nàng từng tuyên bố rằng nếu đứa nào dám động vào thằng Hùng thì coi chừng. Lúc ấy tôi chỉ biết né tránh trước những lời chọc gán ghép của tụi bạn. Còn Xinh thì nhất quyết dùng quyền lực và sức mạnh của mình để bảo vệ tôi, và cũng là để đảm bảo đinh ninh rằng sự thật đúng như lời chọc đó. :v
Rồi từ bao giờ mà tôi đã bắt đầu biết thương thương nhớ nhớ, dù cho điều ấy khác xa khi tôi lớn, nhưng chắc chắn ở cái tuổi nào thì người ta cũng có thể nhớ nhớ thương thương được. Đã là con người thì không thể nào ngừng yêu cho đến chết. Mới lớp 4 mà tôi đã ngộ ra 1 triết lí cho đời.
Lên lớp 5, tôi bắt đầu để ý Xinh nhiều hơn. Mỗi cái vuốt tóc, mỗi lần mấp mé đôi môi, ngay cả cách thở dài của Xinh cũng lôi cuốn tôi một cách kì lạ. Một lần mãi ngắm bị bắt gặp, hai đứa nhìn nhau không chớp mắt, để rồi tận mấy giây nhau cô nàng mới giận dỗi:
– Nhìn cái chi mà nhìn. Tự nhiên nhìn người ta ghê dã?
Tôi ngớ người:
– Ơ…Không … – Rồi nhanh chóng lật lọng – Mà Xinh nhìn Hùng mới biết Hùng nhìn Xinh chớ.
Sau khoảnh khắc này, tôi lại rút ra thêm một triết lý nhân tình nữa, tình yêu ấy là khi ta nhìn vào mắt đối phương.
Lên lớp 6, tôi muốn thét lên khi biết được hai đứa vẫn chung lớp với nhau. Sau kì nghỉ hè, Xinh thay đổi hẳn. Cô ấy trở nên dịu dàng và nhỏ nhẹ, hơn hết là đã biết e ngại trước những đứa con trai. Mà con trai thì thường có xu hướng mơ mộng và ảo tưởng, tôi đã mất mấy tháng hè để nhung nhớ và tưởng tượng, để đến khi gặp lại Xinh, tôi mới dần nhận ra hình như cô ấy đã hết thích tôi rồi…
Tôi vẫn gặp Phúc. Nó cuối cùng cũng chấp nhận rằng con Mi mà nó từng thích không phải là người đẹp nhất thế gian, nhưng nó vẫn dứt khoát cho rằng Xinh của tôi càng không bao giờ được như thế. Nhờ vậy mà tôi đã nhận ra 1 điều cực kì quan trọng, đó là hễ ta thích ai thì người đó sẽ hóa thành thần tiên hết. Tức là trong mắt của tôi và thằng Phúc đắm đuối, Xinh và Mi nhất định là tuyệt thế giai nhân, cấm ai có thể hơn được, kể cả hoa hậu.
Thật vậy, “Vẻ đẹp không phải ở đôi má hồng của người thiếu nữ mà nằm trong đôi mắt của kẻ si tình”. Vẻ đẹp của Xinh làm tôi xuyến xao hết bao ngày tháng, tình cảm ngây thơ non trẻ ấy theo tôi cho đến đến gần hết cấp 2, là cuối năm lớp 8, cũng là lúc tôi chuyển trường.
Sau này, gặp gỡ nhiều hơn, cũng từng có cô gái khiến tôi ngây người giây lát rồi mơ mộng… Như 1 ngày nắng, bổng thấy ai xinh đẹp tuyệt trần….
Vẻ đẹp tận cùng của một người con gái, không thể nhìn bằng đôi mắt bình thường mà thấu hiểu hết được. Có chăng cái ta nhìn thấy chỉ là dáng dấp bề ngoài với những đường nét đã được quy vào một chuẩn mực nào đó. Sâu thẳm của cái đẹp chắc chắn phải được nhìn bằng tất cả trái tim.
– Tháng 8, năm 2015
Tháng 8, năm 2016, Không phải cứ chờ đợi là gặp được nhau