Hôm trước nó đi nhậu. Nói nhậu cho oai vậy chứ 1 chai rưỡi bách nhục xuyên tim.
Rồi tự dưng thằng bạn hỏi cả bàn: Tụi bây nuối tiếc gì nhất quãng thời sinh viên?
Thằng Cung đáp không suy nghĩ: “Con Hà”.
– Còn tao tiếc thời gian – Đầy tự trả lời câu hỏi của chính mình.
– Ngọc cũng vậy.
Ừ. Ai mà chẳng tiếc nuối thời gian. Nếu có năng lực bẻ cong thời gian thì hay biết dường nào.
Riêng nó thì chỉ đáp lại vẻn vẹn 2 chữ: “bí mật”.
Giờ nghĩ lại, có gì đâu mà bí mật, nó có giấu diếm chuyện này đâu. Chắc tại tâm tư hay nghĩ chuyện yêu đương mơ mộng, thành ra ngại.
Ừ thì lúc nghe câu hỏi, nó đã nghĩ ngay đến một người. Điều làm nó nuối tiếc nhất thời sinh viên có lẽ cũng tóm gọn được bằng 2 chữ: “con nhím”.
…
Những lúc mất dần ý thức vì bia rượu, mình lại nhớ đến tin nhắn của 1 cô gái:
“Cậu không uống được. Tặng cậu 1 vé uống bia thay, áp dụng vào bất kì lúc nào”.
Tiếc là chiếc vé ấy, thời hạn vĩnh cữu, … nhưng chưa bao giờ được sử dụng.
…
Này nhím, mình sẽ gọi cậu là “Kem”
Ngày đó, chú nhím mở đầu câu chuyện, khiến 2 đứa xích gần nhau hơn, sau cũng vì chú nhím này mà mở ra khoảng cách lớn.
Lạc nhau quá dễ.
Mình đã nuôi 1 mình nhớ nhung.
Thật lạ.
Không có nhiều kỉ niệm bên nhau, không có những con đường quen, không có quán hay ngồi,…
Ấy thế lại khiến bản thân không nguôi day dứt.
Vì tiếc nuối chính mình. Vì lỡ mất 1 người đã từng muốn hiểu cả những im lặng.
Hôm đó, lướt qua cậu như 1 người xa lạ. Cảm giác thật kì. Rõ ràng là gương mặt và hình dung nhỏ nhắn quen thuộc, lại giả vờ hoàn toàn ko biết.
Thế nên Xót xa. …Thế nên buồn cười kiểu gì ấy.
Bọn mình đã làm gì mà thế giới trở nên kì cục vậy.
…
Sáng. Nhỏ bán hàng mượn xe đi chợ. Mình đưa chìa khóa, nhỏ hỏi con nhím đâu.
Mình bảo: “nãy lại rớt ra, mà chưa kịp gắn lại nữa, ở trong cốp rồi.”
Nhỏ mặt mày tự nhiên hậm hực nói như trách:
– Bỏ luôn đi. Cái gì không giữ, cứ đi giữ cái không đáng.
Mình lặng người mất mấy giây rồi cười:
– Ừ, rứa tặng tui con khác đi, tui giữ suốt mấy chục năm cho coi.
– Để đó.
Thật tình, tôi chẳng phải muốn níu kéo thứ tình cảm đơn phương và cố chấp ảo vọng như tụi bạn vẫn tưởng, chỉ là có những thứ không thể bỏ đi được, bởi dù gì, kỉ niệm của quá khứ vẫn là điều đáng trân trọng.
…
“Chúng ta đã rất lâu không liên lạc với nhau rồi. Cảm giác rằng suốt đời này sẽ không bao giờ gặp lại bạn nữa.
Một số điều, không nói ra sẽ là kết thúc. Nói ra rồi sẽ thành vết sẹo. Có những bí mật không thể tiết lộ, nên mãi mãi chúng ta cũng không có lý do để gặp lại nhau.
Đôi lúc cũng nghĩ, nhiều năm về sau, nếu như bạn và tôi, rất lâu không liên hệ, bất chợt có một ngày, đứng giữa đám đông nhộn nhịp và hối hả, chợt nhìn thấy nhau, câu đầu tiên nói ra chắc phải cần can đảm nhiều lắm.”