– 2012.
“Có nhất thiết phải là yêu?… Có một thứ tình cảm không đơn thuần là tình yêu, không đơn thuần là tình bạn, không đơn thuần là tình anh em. Nó chỉ lơ lửng trong cảm xúc của con người, nửa muốn buông nhưng nhiều khi muốn giữ.
Nếu hạnh phúc chỉ như là một bàn tay nắm nhẹ một bàn tay trong xao xác ngày đông, như là một bờ vai ôm trọn một bờ vai run run trong tiếng nấc, như một nụ hôn tha thiết không muốn rời xa, thì hạnh phúc của em với tình cảm này, chỉ là muốn được nghe anh trò chuyện mỗi ngày, chỉ là muốn nghe anh hát thầm thì trong đêm vắng, chỉ là muốn lặng thinh đọc những stt, hay đang mải mê nghe một bản nhạc không lời anh vừa post rồi tự thảnh thơi nhìn vào cuộc sống.
Đôi khi lại hụt hẫng vì một khoảng lặng, vì những tin nhắn không có hồi âm, vì những lần chờ đợi. Anh đừng cười, đó không phải là tình yêu đâu…
Mỗi chúng ta đều có một người để yêu hết lòng, để chở che, để níu giữ… Chỉ là một tình cảm khác, có thể bền lâu hơn tình yêu nhưng cũng có thể ngày mai biến mất. Có thể sâu sắc hơn tình bạn nhưng có thể bỗng thành người dưng. Có thể gắn bó hơn tình anh em nhưng cũng có thể trôi xa trong phút chốc.
… Sẻ chia những buồn vui, những trăn trở, những câu chuyện chẳng đầu, chẳng cuối… nhưng cũng khiến cho hai khuôn mặt vui cười. Sẽ là những lần nước mắt em rơi vì những dối lừa, vì những tính toan, vì những bộn bề nghẹt thở, lại tìm đến anh như một vị cứu tinh đáng tin cậy nhất. Sẽ là anh, là một tổng đài lười biếng, lười biếng trao cho em những lời khuyên khiến em bật cười như chưa từng có một nỗi buồn nào cả, lười biếng trao em hứa hẹn không biết bao giờ thực hiện được, nhưng chắc chắn rồi, em vẫn tin, vẫn đợi, vẫn chờ.
Có thể ai đó sẽ ghen tuông khi đọc được những dòng tin nhắn ngây ngô của anh và em. Có thể ai đó sẽ giận dỗi rồi ngoảnh mặt đi không nói, nhưng em hiểu mình sẽ tự biết phải làm gì để cân bằng những dỗi hờn. Có thể em sẽ chạnh lòng khi bỗng dưng anh mất hút, có thể em sẽ nhớ thương nhiều hơn những câu chuyện kể, có thể em sẽ tự cho mình một cái quyền để được anh quan tâm mỗi ngày.
Có thể chúng ta sẽ giấu kín những bí mật chẳng còn là bí mật, có thể chúng ta sẽ giấu kín một cảm xúc rất lắng đọng ở một lúc nào đó. Có thể chúng ta sẽ mãi giấu kín nhau như là một của để dành. Anh sẽ cười chứ? Nếu em vẫn lém lỉnh trao những yêu thương ngọt lịm, những yêu thương chỉ dành cho một người ngay từ đầu đã rất đỗi thân thuộc. Những yêu thương chỉ dành cho một người em chẳng bao giờ ngại ngùng để kể lể những muộn phiền đáng lẽ ra không nên kể cho một người xa lạ. Anh sẽ cười chứ nếu em lại trêu anh là anh chàng xấu xí, một cây sậy đáng ghét rồi cười lớn?… Nhớ nhé, dù anh chẳng là anh hay dù em sẽ khác đi một tí, thì những tình cảm này vẫn còn ở nơi đó, một nơi sâu kín nhất cho một người không phải là người yêu, không phải là người bạn, không phải là anh em.
Sẽ là một lúc nào đó, trong một ngày nắng đẹp, mong là sẽ gặp anh với khuôn mặt ngại ngùng, cười hiền như em luôn tưởng tượng.
Cho một cảm xúc chênh vênh. Cho một người đã từng mong đợi. Cho một hạnh phúc ngẩn ngơ đứng nhìn. Cho một lần vỡ òa là khao khát… Để mà nhớ… Để mà thương…”