Nói về Xuân thì, nhưng lại gửi cho em.
Anh hay viết về quá khứ. Bạn anh chán giùm. Tụi nó bảo anh cứ nhớ thương người cũ sẽ chẳng ai dám đến bên cạnh.
Anh nói bạn đừng nhầm lẫn. Tình cảm đó thật sự chỉ tồn tại ở 1 đoạn thời gian và đang yên vị trong ngăn chứa kí ức, lâu lâu anh mới mở ra xem chứ không sờ nắn. Nếu ai thật sự thương anh, người đó sẽ cùng anh trân trọng quá khứ và đem nó làm nền móng vững chắc cho hiện tại.
Em. Có lần anh bảo, chắc anh nên bắt đầu viết cho hiện tại. Hiện tại của anh lúc nói câu ấy và khi viết mấy dòng này,
là em.
Nhưng đó cũng là hiện tại anh sắp mất. Em nói mình dừng lại. Vì em kĩ tính, còn anh thật thà đa cảm. Rồi em sẽ làm niềm tin anh tan vỡ, điều mà em chẳng muốn bao giờ.
Nhưng em ơi em ơi, anh nào có sợ buồn hơn khi đã thoải mái nhìn vào quá khứ. Có nổi buồn nào hơn khi không có em bây giờ.
Em ơi em ơi.
Xuân thì của anh, là những lần bắt hụt tình yêu đáng tiếc, cho dù thật nhiều dễ thương như em bảo, nhưng nổi buồn trong đó chắc em cũng thấy được phần nào.
Ngày còn đắm say cúc dại. Tình yêu của anh hệt bầu trời đêm chỉ sáng mỗi rằm. Nhưng điều anh buồn nhất chẳng phải vì những lần ghen tuông hay cãi vả, thậm chí cũng không phải lúc hết yêu mà rời xa. Điều khiến anh day dứt suốt bao năm là bởi ngày đó khi hai đứa đang còn rất nhiều tình cảm, lại phải chịu thua lí trí.
Lí trí của cô ấy, vì tha thiết nghĩ cho tương lai của anh mà không dám có một lần nắm tay hay một nụ hôn lên trán.
Giống như em vậy.
Nhưng em biết không, đó vẫn chưa phải là điều anh tiếc nuối nhất trong quá khứ.
Ngày vừa đi qua cúc dại, nổi buồn anh thấm đẫm như mưa, tự dưng có một cô gái lạnh lùng như kem đến bên anh mà làm giá băng tan chảy. Hai đứa vô cùng hợp tính. Và anh cứ nghĩ đó là mảnh ghép vừa vặn nhất đời mình.
Nhưng anh lại lỡ mất. Anh đã phạm sai lầm. Rồi tiếc nuối bao năm. Điều anh tiếc nhất là hạt giống tình yêu của hai đứa mới nảy mầm bé tí bổng dưng chết uổng. Còn sai lầm lớn nhất không phải là anh đã làm gì, mà do anh đã không làm gì. Anh cứ mặc nhiên để cô ấy im lặng trải qua những cảm xúc tiêu cực. Anh tự buồn một mình và rụt rè không dám chạy đến phá tan lớp tường băng. Và cô ấy im lặng thành quen, ngon lửa không được thổi vào thường xuyên cuối cùng tắt ngấm.
Cũng sắp như chúng ta vậy.
Anh đã trải qua nổi buồn và tiếc nuối khi chưa thể bắt đầu một mối quan hệ chính thức ở Xuân thì, để được gặp em hôm nay không muốn phải bỏ lỡ em như thế. Còn em thì sao?
Tình buồn không phải lúc nào cũng chỉ để quên đi.
Tình buồn lưu giữ bao nhiêu mộng mơ lúc xuân thì.
Tại mưa tại nắng hay muôn niềm thương đã vấn vương rồi như sương, một thời mãi xa.Để rồi nhìn đời ta đau nhẹ tênh giữa trái tim.
Nụ cười nước mắt sau những bão giông đã ngủ yên.
Và nhìn lại xem ta có hạnh phúc với chính ta ngày hôm nay.
Có khi bước không chung đường. Vậy lại hay…
Em biết không. Điều anh thích nhất ở em không phải là vẻ đẹp đã làm anh đứng hình 1 giây, không phải là ánh mắt long lanh làm anh xao xuyến bao ngày, cũng không phải giọng nói ngọt ngào hay mùi thơm trên áo. Điều anh thích nhất ở em, là cách em nghĩ về Xuân thì.
Em cũng từng nói. Hãy coi thời gian quen em như 1 khoảng thanh xuân tươi đẹp. Dù sau này thế nào, hãy nhớ những gì tươi vui, như em đã từng làm với thanh xuân của mình. Không hối hận. Sẽ luôn có người xứng đáng với mình về sau. Luôn có.
Anh cũng nghĩ vậy. Nếu được một lần nữa đối diện với quá khứ, anh vẫn chọn mình đã khóc, đã cười, rồi lại khóc. Và nếu anh lỡ mất em hiện tại, chắc chắn sẽ có người con gái nào đó dành cho anh về sau, và chắc chắn sẽ có một chàng trai làm em rung động rồi sẵn sàng ở bên lần nữa.
Anh tin vào duyên số. Và anh cũng tin vào lựa chọn của mình khi duyên số mang em đến gần anh. Em không cần lý giải cảm xúc, không cần phải lấy thời gian đếm đo tình cảm, vì tình yêu đôi khi chỉ cần khoảnh khắc để biết nó tồn tại.
Anh và em còn chưa bắt đầu có 1 tấm hình chụp chung với người mình thương, dù Xuân thì hay Hiện thời.
Nên lần gặp tới, nếu em còn thương anh, em chỉ cần đưa tay ra…
Còn nếu tình cảm dành cho anh không như trước, hoặc nếu em nhận ra những rung động chỉ là hiểu lầm, em chỉ cần im lặng như em đang làm. Anh đã chạy đến em và thổi vào những nỗ lực giữ gìn ngọn lửa. Nên dẫu có sao anh cũng không hối tiếc, và nếu vắng em chắc sẽ chỉ trống trải một lúc.
Anh mong em sớm tìm được người làm em chẳng còn đắn đo đi hết tháng ngày dài. Anh mong người đó sẽ tiếp tục khích lệ em tin vào âm thanh mà em tạo ra đã mang lại những điều tốt đẹp cho cuộc đời, tin vào những gì em làm đã ảnh hưởng tích cực đến rất nhiều người xung quanh.
Anh đã sẵn sàng 1 cách thản nhiên, cho cả việc yêu em thật lâu, hoặc là xa em mãi mãi.
Kid
Để rồi nhìn đời ta đau nhẹ tênh giữa trái tim
Nụ cười nước mắt sau những bão giông đã ngủ yên
Và nhìn lại xem ta có hạnh phúc với chính ta ngày hôm nay
Có khi bước không chung đường vậy lại hay.