Lúc mình mới tìm hiểu nhau, em bảo anh đọc cuốn “Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ”. Em kêu truyện dễ thương muốn xỉu, mặc dù đã quên mất đoạn kết rồi. Đúng là trong mọi chuyện, em đều giữ lại thứ đẹp đẽ nhất.
Anh rủ em đọc chung, để anh và em có thể yên bình ngồi với nhau. Lúc đó anh chẳng hi vọng gì nhiều. Mà em đã đồng ý.
Hơn 2 tháng ở bên em, anh vừa đọc đến trang cuối cùng. Anh bật cười. Đây chẳng phải cũng là đoạn kết của mình sao.
“Nhưng trong tình yêu, thỉnh thoảng ba hoa một chút cho đời thêm hương vị cũng chẳng chết ai. Thành thật quá, như chàng mèo Gấu, làm cuốn sách này kết thúc theo cái cách tác giả chẳng thích chút nào mặc dù phải thừa nhận rằng chính tình yêu đẹp đẽ của chú đã điều chỉnh hành vi của một con mèo theo cái cách không ai có thể ngờ tới.
Một tình yêu như vậy từ một con mèo (hay một con người) luôn tỏa ra thứ ánh sáng lóng lánh mà với nó bất cứ ai cũng có thể tạo nên phép màu cho thế giới này. Bạn có nghĩ vậy không?”
Em bảo anh đừng buồn
Anh bảo, cảm xúc đâu có cái công tắc nào điều khiển được. Mà thậm chí nếu có anh cũng không dám xài ngay, vì anh sợ khi hết buồn sẽ thôi nghĩ về em mất.
Nhưng em lại nói, anh càng buồn thì em càng thấy có lỗi.
Vậy nên…
*tắc*
=^^=